Tag Archives: dạ khúc cho tình nhân

“Death won’t do us part”

“Notes between the lines” is a series of blog posts in which I will share pieces of music and literature that I think resonate with each other. This post features Wuthering Heights by Emily Brontë and a misery-pop Vietnamese song named “A nocturne for my love” (“Dạ khúc cho tình nhân”) by Le Uyen Phuong. Misery-pop (“yellow music”) is a popular genre in South Vietnam during wartime, with folk rhythm and melancholy lyrical content.


Mình vẫn nhớ về một ngày mưa ở Hà Nội. Mưa mùa hè lúc nào cũng như trút nước, nên phải chạy vội vào một quán cafe bên đường để trú tạm. Gạch bông xước xát, đồ đạc lỗi thời làm bằng mây tre đã sờn hết, cốc thủy tinh cũ kỹ và sắp mẻ. Quán chỉ bật nhạc xưa như thể đó là một thứ âm nhạc đương thời.

Rồi nhạc Lê Uyên Phương vang lên, khiến mình rất lạ, vì quán xá miền Bắc ít khi bật nhạc miền Nam như thế (thường chỉ có nhạc Trịnh Công Sơn, Phạm Duy, đợt đấy mình còn hay nghe thấy Vũ Thành An). Mình đã biết và nghe Lê Uyên Phương từ trước đó, nhưng cũng chưa đến mức say mê. Nhưng không hiểu do hôm ấy trời mưa, hay còn do tâm trạng nào khác, mà nghe “Dạ khúc cho tình nhân” cứ thấy cồn hết cả ruột, người lạnh toát.

Mình đã nghe bản thu trước 1975, rồi những bản thu khác của Lệ Thu, Khánh Ly, Thu Phương và Quang Dũng, nhưng vẫn chưa ai khiến mình cảm thấy sự khắc khoải từ cõi lòng như bản song ca này của Lê Uyên Phương. Ca từ và biểu cảm day dứt, điên dại, điêu linh, có cái gì đấy khiến mình nghĩ đấy “Đồi gió hú”. Thế là mình cứ bị ám ảnh từ ấy đến giờ, không biết có được một thứ tình yêu như Catherine và Heathcliff trong đời, là bất hạnh hay phúc phần.

 ««Trơ trọi một mình, tôi biết rằng chỉ có hai thước đất ngăn cách tôi với nàng. Tôi tự nhủ–“Mình sẽ ôm nàng trong tay lần nữa! Nếu thi hài nàng giá lạnh, tôi sẽ nghĩ rằng chính ngọn gió bấc này làm mình ớn lạnh; nếu nàng không động đậy, nghĩa là nàng đang ngủ.

Tôi lấy một cái xẻng ở nhà chứa đồ và bắt đầu ràng hết sức đào với – xẻng quẹt vào quan tài. Tôi bỏ xẻng, dùng tay vục. Gỗ ván bắt đầu nứt toác quanh những đinh ốc. Tôi đã sắp đạt mục tiêu thì chợt có cảm giác như nghe thấy ai đứng ở trên, sát mép huyệt, cúi xuống thở dài một tiếng. Nếu mình nậy được cái này ra, tôi lẩm bẩm, thì ước gì họ trút đất xuống lấp cả hai chúng mình đi cho rồi! Và càng giằng kéo quyết liệt hơn. Lại một tiếng thở dài nữa ngay bên tai. Tôi như cảm thấy hơi thở ấm ấy xê dịch làn gió chờ mưa tuyết. Nhưng cũng xác thực như ta thấy một vật thể có thực tiến lại gần trong bóng tối, tuy không phân biệt được là gì, tôi cảm thấy một cách xác thực không kém là Cathy đang ở đó, không phải bên dưới tôi, mà là trên mặt đất. Một cảm giác nhẹ nhõm đột ngột lan từ tim tôi chảy giàn khắp tứ chi. Tôi bỏ phắt cái công việc khổ sai và lập tức trở nên khuây khỏa – một niềm an ủi khôn nói nên lời. Nàng đang ở bên tôi, sự hiện diện của nàng kéo dài trong khi tôi lấp lại nấm mồ, và dẫn đường tôi về nhà.

[…] Giờ đây, từ lúc tôi nhìn thấy nàng, tôi đã bình yên… một chút. Nhử tôi bằng một bóng ma hy vọng suốt mười tám năm trời như thế, quả là một cách kỳ lạ để giết dần giết mòn, không phải từng phần, mà là từng li sợi tóc.»»

Đọc đến cuối truyện, trong đầu mình lại phảng phất lời tựa của nhạc sỹ, “tôi ước ao, khi bình minh trở lại, khi Mặt Trời trở lại, những tình nhân, có thể nào, có cùng chung với nhau một số phận trong cuộc đời“.

Các bản online trên Google đều không có trích đoạn này, cũng không có đủ 34 chương như bản gốc. Tìm mãi mỗi được một bản scan sách, do Dương Tường dịch.

Tagged , , , , , , ,